Sa Pa – Chuyến Đi Trở Thành Ký Ức Đẹp Nhất Tuổi Trẻ Tôi
Một quyết định vội vàng… và đúng đắn
Tôi nhớ hôm đó là một tối thứ Năm. Đang ngồi làm việc trong quán cà phê quen, tôi nhận được tin nhắn từ cô bạn thân:
“Cuối tuần này đi đâu đó không? Muốn trốn Sài Gòn vài hôm.”
Ban đầu tôi định từ chối. Công việc còn dang dở, deadline thì dí sát gáy. Nhưng rồi, tôi ngước nhìn màn mưa đang rơi ngoài cửa kính và chợt buột miệng trả lời:
“Đi Sa Pa đi!”
Thế là hai đứa đặt vé vội. Không lên kế hoạch, không có hành trình chi tiết – chỉ đơn giản là… muốn đi.
Và cũng từ chuyến đi ngẫu hứng đó, Sa Pa bỗng trở thành một mảnh ký ức dịu dàng, gợi nhớ mỗi khi lòng tôi cần một chút bình yên.
Những điều làm nên một Sa Pa rất khác trong lòng tôi
1. Đêm đầu tiên: Chạm vào cái lạnh vùng cao
Máy bay đưa chúng tôi đến Hà Nội, rồi từ đó bắt chuyến xe giường nằm đi Sa Pa. Đến nơi đã gần 4h sáng, cả thị trấn chìm trong sương và cái lạnh se sắt tháng 10. Khách sạn nhỏ nằm nép bên triền đồi, phòng gỗ ấm cúng, có lò sưởi đốt củi, và một chậu nước gừng để ngâm chân ngay cửa vào.
Tôi nhớ mình đã ngủ một giấc thật ngon đêm ấy – giấc ngủ không tiếng xe, không ánh đèn thành phố – chỉ có tiếng gió núi và mùi gỗ thông thoảng trong không khí.
2. Bản Cát Cát – Không chỉ là “điểm check-in sống ảo”
Sáng hôm sau, chúng tôi thuê xe máy và đi đến bản Cát Cát – nơi từng bị gắn mác “du lịch hóa”, nhưng hóa ra lại khiến tôi bất ngờ.
Bản Cát Cát đẹp như tranh, với con đường lát đá dẫn xuống thung lũng, hai bên là ruộng bậc thang và những căn nhà sàn nhỏ. Tiếng khung cửi lách cách, tiếng trẻ em chơi đùa, mùi khói bếp hòa lẫn với tiếng suối róc rách.
Chúng tôi ngồi ăn trưa trong một quán nhỏ bên suối – món cá hồi nướng giấy bạc ăn kèm rau rừng và rượu táo mèo. Cảm giác như được trở về một miền ký ức chưa từng có, nhưng lại rất thân quen.
3. Leo núi Hàm Rồng – Ngắm toàn cảnh Sa Pa trong biển mây
Buổi chiều, chúng tôi leo lên núi Hàm Rồng, nằm ngay sau nhà thờ đá. Con đường rợp bóng hoa sim, địa lan và cả những bụi hồng leo nở rực. Lên đến đỉnh, cả Sa Pa hiện ra dưới chân: mái nhà lô xô, ruộng bậc thang uốn lượn, và xa xa là đỉnh Fansipan sừng sững như đang ngủ vùi trong mây trắng.
Chúng tôi ngồi đó thật lâu. Không ai nói gì. Chỉ ngắm – và hít hà cái không khí trong vắt, đầy năng lượng mà hiếm nơi nào có được.
4. Fansipan – Chạm tay vào "nóc nhà Đông Dương"
Ngày thứ hai, chúng tôi quyết định đi cáp treo chinh phục đỉnh Fansipan. Chuyến cáp dài gần 15 phút nhưng mỗi giây đều là một khung hình tuyệt đẹp: rừng xanh thẳm, mây trôi lững lờ và núi non chập chùng.
Lên đến nơi, phải leo thêm gần 600 bậc đá để chạm đỉnh. Cái lạnh 9 độ C làm má đỏ ửng, tay tê buốt, nhưng khoảnh khắc đặt tay lên cột mốc “3.143m” là một cảm xúc khó tả. Như vượt qua chính mình, dù chỉ là một phần rất nhỏ.
5. Chợ đêm Sa Pa – Ấm lòng từ những điều giản dị
Tối cuối cùng, chúng tôi lang thang chợ đêm Sa Pa. Những gian hàng thổ cẩm rực rỡ, tiếng khèn Mông, tiếng mời gọi dễ thương của các em bé vùng cao. Tôi mua một chiếc khăn tay nhỏ thêu hình mặt trời – món quà kỷ niệm mang theo về Sài Gòn.
Chúng tôi ăn đồ nướng ngay vỉa hè: trứng nướng, xiên thịt bò, ngô nếp nướng và rượu ngô cay nồng. Không cần sơn hào hải vị – chỉ cần những điều chân phương như thế, đã đủ để cảm thấy ấm lòng.
Sa Pa – không chỉ là điểm đến, mà là một mảnh bình yên để trở lại
Khi quay lại Sài Gòn, trong vali tôi không mang về nhiều đặc sản, chỉ có một vài món thổ cẩm, vài tấm ảnh mờ sương và... một cuốn sổ tay ghi vội vài dòng cảm xúc trên đỉnh Fansipan.
Nhưng trong tim, tôi mang theo nhiều hơn thế – đó là sự bình yên. Một thứ cảm giác quý giá mà lâu rồi tôi mới tìm thấy lại, nhờ vào những ngày sống chậm ở Sa Pa.
Với tôi, Sa Pa không chỉ là một điểm du lịch nổi tiếng, không chỉ là nơi “phải đến một lần trong đời” như nhiều bài review đã viết.
Sa Pa là nơi để trở về khi tâm hồn cần được sưởi ấm.
Là nơi để học cách sống chậm, sống thật – và biết ơn những điều giản dị quanh mình.